“Trần đại nhân có mắt nhìn hơn Vân Dương nhiều!” Giảo Thố cuối cùng cũng tránh đường, cười tủm tỉm nói: “Trần đại nhân mau trốn đi, nô gia chỉ có thể giúp ngài cản một vài tên tôm tép, những chuyện khác nô gia không quản đâu. Bên ngoài có ba con chiến mã, về kinh thành nhớ trả tiền ngựa cho nô gia, một con ba trăm lượng bạc!”
“Cữu mẫu, chúng ta đi,” Trần Tích nhanh chóng lướt qua Giảo Thố, kéo dây cương chiến mã ở đầu hẻm, đặt Liêu Trung lên lưng ngựa, còn mình thì nhảy lên một con khác.